Chiến lược đại dương xanh của Chỉ Phèo và bài học về đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn
Cuốn “Chiến lược đại dương xanh” có thể hiểu đại ý thế này, mỗi doanh nghiệp đều xác định cho mình những phân khúc thị trường nhất định, tuy vậy, có những mảng thị trường mà doanh nghiệp chưa thể phục vụ do yếu tố chi phí và lợi nhuận hoặc do DN chưa nhận ra - người ta gọi đó là thị trường ngách. Nếu có doanh nghiệp nào tìm ra được bí quyết công nghệ hoặc cách thức để đáp ứng nhu cầu của thị trường ngách này khiến cho sự cạnh tranh là ko cần thiết, tạo ra xu thế tiêu dùng mới thì đó gọi là “đại xương xanh”.
Trên thương trường, có những công ty tạo ra thị trường riêng cho mình bằng cách sử dụng sức mạnh của xã hội đen để khống chế địa bàn hoạt động không cho 1 công ty nào khác được đặt chân vào, đồng thời “khủng bố” tinh thần của khách hàng nếu gọi nhà cung cấp khác ngoài họ.
Do đó, họ tạo ra 1 mảng thị trường “ngách” cho riêng mình, một mình họ 1 sân, chả phải cạnh tranh với bố con thằng nào sất. Nếu xét theo nguyên lý của “đại dương xanh” thì ở góc độ nào đó, họ đã tạo ra đại dương cho riêng mình đấy chứ, nhưng là “Đại dương xanh của Chí Phèo”. Bởi Chí Phèo nghĩ đây là đại xương xanh của mình rồi nhưng Chí ko biết rằng cái ranh giới của màu "xanh" đó đã nhuốm màu đỏ choét của "máu" rồi. Đại dương xanh phải là tự nhiên và đòi hỏi cần có sự sáng tạo, tư duy chiến lược chứ?
Bài học đúc kết: (1) phải cẩn thẩn với đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn bởi họ sẽ "rỉa" từng mảng thị trường nho nhỏ, hợp lại thành nhơn nhớn. (2) trong cạnh tranh nếu chỉ tập trung đối phó với đối thủ trực tiếp mà quên đối thủ tiềm ẩn thì sẽ có ngày DN té ngửa ra ko hiểu sao mình lại mất thị phần.
(facebook: Nguyễn Thu Huyền Annie).